Ngày tàn năm
Sự đời còn nửa mong manh,
Tờ lịch cuối cùng đã gỡ.
Trang ký ức buồn vui còn đâu đó,
Con đường mòn, gió lộng nhẹ đôi chân.
Ngày tàn năm
Ai mà chẳng phải lo toan
Kẻ tất bật mang hàng hoa phơi phố chợ
Người lao xao chọn vài câu đối đỏ
Ðể mang về, treo cửa ngõ đầu xuân.
Ngày tàn năm
Nơi đất khách xa xăm,
Biết mua quà gì gửi tặng Mẹ.
Theo chân người từ tấm bé
Mà lẽ nào không hiểu điều Mẹ mong.
Ngày tàn năm
Chẳng học trò ghé thăm
Căn gác trọ lưa thưa cành cúc dại
Ðứa trẻ nào qua đây không buồn hái
Nên cánh chuồn có được cõi bình yên.
Ngày tàn năm
Chuông chùa tiếng vọng mênh mông
Cung nhạc trầm hùng vơi tịch mặc
Khung trời sao xanh ngát
Nghe cõi lòng trổi dậy tình quê.
Hiểu Đông