Thời gian thấm thoát qua nhanh! Một mùa hạ lại đi qua trong cơn đại dịch đầy lo âu và tiếc nuối, nhưng không làm nguội đi ý chí và hạnh nguyện cao cả của người con Phật. Ngoài kia, những cơn mưa tràn trề, hối hả vẫn thi nhau rơi, đánh thức bao chồi cây khô cằn, làm khơi dậy màu xanh của sự sống, vạn vật như được hồi sinh, căng tràn sức sống. Cả đất trời như vươn dậy, lột xác tưng bừng hoan ca.
Quả là: “Hạt giao liên đất với trời, nối thiên nhiên với con người muôn nơi”.
Trong không khí tươi vui rộn ràng ấy, người con Phật cũng cảm thấy lòng mình hân hoan náo nức, từng tiếng mưa rả rích ngoài hiên như tiếng vọng pháp vũ vang dội về từ cõi miền linh thiêng nào. Như giục giã, như thôi thúc chúng con bừng lên bầu nhiệt huyết và lòng hăng say của tuổi trẻ.
“Pháp là biển Phật bao la
Vũ là mưa xuống lan xa trăm miền
Muôn lời vi diệu linh thiêng
Là cơn mưa pháp dẹp yên mê mờ”.
Nói đến mưa, chúng ta dễ dàng nghĩ ngay đến những cơn mưa lất phất, bay bay vào mùa xuân, hay những cơn mưa hoa Mạn Đà La, hoa Ma Ha Mạn Đà La, hoa Mạn Thù Sa mà chư thiên rải xuống cúng dường Đức Phật như trong Kinh thường mô tả. Thế nhưng, mưa pháp không chỉ đơn thuần là một hiện tượng thiên nhiên hay thù thắng hơn nữa là sự cúng dâng, thành kính của chư thiên và loài người; mà vượt trội hơn, sâu xa hơn và vi diệu hơn rất nhiều là những cơn mưa bắt nguồn từ biển tuệ bao la của một bậc Toàn giác. Những giọt nước thanh trong và dịu ngọt ấy cứ miên man chảy mãi, rơi mãi từ ngàn xưa đến ngàn sau, thấm nhuần tươi nhuận, trường lưu qua bao thăng trầm sóng gió, qua dòng thời gian khắc nghiệt đắp đổi thịnh suy. Mặc cho đồng khô nắng cháy, mặc cho khí trời hanh khô, từng cơn mưa pháp vẫn đều đặn, vẫn lặng lẽ mà trầm hùng, thấm ướt cho mảnh đất tâm từ lâu đã khô cằn và chơ vơ đá sỏi. Mưa nhẹ nhàng, từ tốn mà ngập tràn tưới tẩm cho những hạt giống vô lậu, làm nảy nở bao hạt mầm thiện lành, khiến những chủng tử hắc ám vô minh phải cựa mình hoảng hốt!
Như người nông phu chờ đợi trời mưa xong sẽ bắt đầu cày cấy, nhổ cỏ, gieo hạt… Cũng vậy! Người con Phật qua cơn mưa pháp đượm nhuần là tự biết quay lại chăm sóc, làm mới lại vườn tâm, nhổ sạch bao cỏ cây hoang dại và ươm trồng vườn hoa tâm ngát hương hạnh đức.
“Dọn lòng hứng giọt mưa sa
Nguồn tâm từ ấy tìm ra lối về”.
Trong kinh Pháp Hoa, phẩm Dược Thảo Dụ thứ năm, Đức Phật có dạy: “Các giống cây lớn nhỏ, tùy hạng thượng, trung, hạ mà hấp thụ khác nhau. Một cụm mây tuôn mưa xuống xứng theo mỗi giống loại mà cây cỏ được sanh trưởng, đơm bông kết trái. Dầu rằng một cõi đất sanh, một trận mưa thấm nhuần mà các cỏ cây đều sai khác. Pháp Phật dạy chung cho tất cả chúng sanh bình đẳng rưới khắp, ân đức cao vời, tùy căn cơ của mỗi loại chúng sanh dày hay mỏng mà hiểu sâu hay cạn”. Như đất đai khô cằn chờ đợi mưa xuống, như sa mạc nắng nóng mong mỏi những giọt nước thần tiên. Mảnh đất tâm của chúng con từ muôn đời đã cưu mang quá nhiều cây hoang cỏ dại, đã bòn rút đến tận cốt tủy, đã chắt lọc đến tận cùng mọi tinh hoa dưỡng chất của nguồn sống dạt dào để nuôi nấng cho những hoa trái luân hồi; bằng vô minh, bằng nghiệp lực, chúng con đâu hay đó là cạm bẫy của ba cõi sáu đường.
Những tâm hồn tưởng đã cạn khô, sự sống đã úa màu thời gian và phôi phai nắng gió. Chợt một ngày thấy mây về kéo theo những hạt mưa vi diệu, làm sống dậy cả một vườn tâm lai láng. Những đám mây ngũ sắc làm ngời lên bầu trời u tối vô minh, vẹt tan mây mờ, ngự trên đó là Đấng Đại Giác rạng rỡ trong vầng hào quang chân lý. Với trí tuệ tuyệt vời là lòng bi mẫn vô biên, Ngài đã tuyên thuyết nguồn pháp âm vi diệu, đánh rền sấm pháp và rưới khắp trần gian cơn mưa pháp nhiệm mầu. Cả thế giới như được hồi sinh, đất đai lại được màu mỡ, bóng tối bị đẩy lùi, khí trời trở nên trong mát. “Như người dựng đứng lại những gì bị quăng ngã xuống, phơi bày ra những gì bị che kín, chỉ đường cho những người bị lạc hướng, đem đèn sáng vào trong bóng tối”. Cũng vậy, chánh pháp được Đức Thế Tôn khéo giảng nói, khéo tuyên thuyết như những trận mưa cam lồ ướt đẫm, thấm đượm, len lỏi đến tận cùng mọi ngóc ngách tối tăm nhất trong sâu thẳm tâm hồn con người, đánh thức con mắt pháp, con mắt tuệ để liễu tri chân lý ngàn đời của nhân gian. Những cơn mưa rì rào, những trận mưa nho nhỏ có thể làm cây cối đâm chồi, có thể tưới tẩm cho cuộc sống xanh tươi. Nhưng nếu mưa dầm dề, mưa hoài, mưa mãi thì cũng có thể gây ra ngập úng, lũ lụt… gây ra bao lầm than, cơ khổ. Không giống như vậy, mưa pháp chỉ thuần một vị thanh lương, giải thoát. Càng đón nhận những hạt mưa vi diệu ấy, con người càng tiến bộ, càng vươn lên, càng hạnh phúc. Điều phải lo ngại là những tụ lạc vô minh, là đồng cỏ bất thiện bị mưa pháp bao vây, ngập úng đến nỗi phải hoảng sợ cuốn gói ra đi, không còn đất sống. Hạt giống vô lậu giống như hoa sen mọc lên từ bùn nhơ ngũ trược, được tưới nhuần trong biển pháp mênh mông để rồi ngoi lên và vươn cao, vươn xa tỏa hương thơm ngát.
Mầm mống vô minh thì trái lại, thích hợp nơi những mảnh đất khô cằn sự sống, thiếu hẳn niềm tin và lòng yêu thương chân thật… Chúng sẽ ăn sâu, bám rễ vào tận gốc cội tâm hồn để rút lấy những tinh túy, xấu xa nuôi sống đời nó, để rồi biến vườn hoa tâm thành một cõi miền hoang vu, gai góc và cuối cùng là xô đẩy con người vào vòng sanh tử trầm luân, triền miên thống khổ. Như kẻ diễn tuồng tài tình, khéo léo trang điểm cho mình những trang phục, những bộ mặt sao cho xứng hợp với những nhân vật hiền thiện, đẹp đẽ… Bỗng sân khấu lộ thiên bị một trận mưa tuôn xuống, bao nhiêu phấn son, bao nét vẽ giả dối mỹ miều…, đều bị nước rửa trôi tất cả, để rồi hiện nguyên hình là một kẻ tầm thường lấm lem bụi đất.
Cũng vậy, là những cơn mưa pháp đúng thời, đúng lúc ban rải khắp nhân gian, những kẻ vô minh dù khéo che giấu, ngụy trang đến đâu cũng dễ dàng bị lột trần và đưa ra ánh sáng. Lúc này mới thấy rõ bộ mặt thật của kẻ đã khôn ngoan, lừa bịp chúng sanh bao đời, bao kiếp. Nhờ đó con người được tỉnh thức và dần dần giác ngộ. Những mảnh ruộng hoang vu, những cánh rừng tiêu điều xơ xác, đã trăm năm, ngàn năm không thấy nổi màu xanh, không hòa được với nhịp sống tưng bừng hương sắc khắp cả đất trời ngoài kia. Một khi được mặt trời chân lý chiếu soi, nhuần thấm mưa lành thì sớm muốn gì cũng sẽ được vực dậy, vươn lên, tràn trề sức sống và bung tỏa hương ngàn. Giáo pháp của Đức Phật chính là mặt trời soi rõ vô minh, là vầng mây sáng rõ dịu hiền, là pháp vũ thiêng liêng tưới tẩm cho hạt giống Bồ đề khai hoa nở nhụy. Nhiệm mầu làm sao, quý kính làm sao khi chân lý bất tử ấy lại được chư vị Tôn túc, Hòa thượng, thạc đức cao Tăng, Ân sư Giáo thọ… kế thế truyền thừa, giữ gìn và phát huy mãi cho đến ngày nay, để giờ đây chúng con còn được diễm phúc, duyên may hội ngộ và trưởng thành trong vườn hoa giáo pháp.
Chúng con nguyện:
“Xin lấy con thuyền chánh pháp
Đưa người vượt nẻo oan khiên
Xin nguyện sống đời tỉnh thức
Học theo đạo lý chân truyền”.